Tám mươi tuổi, ngày ngày bà vẫn phải đi xin và lo cơm nước cho đàn con ngây dại.
Còn bà lão ở ngưỡng tuổi tám mươi vẫn ngày ngày lọng khọng kéo phên cót ép đi ba làng bảy chợ xin gạo, muối... để đến bữa mấy mẹ con có cái mà bỏ vào dạ dày. Người ta bảo cả thị xã Tam Điệp (tỉnh Ninh Bình) này không có ai tận khổ như nhà bà. Hàng xóm láng giềng thì thở vắn than dài, chẳng ai ngờ rằng đến cuối đời bà lại khốn khổ đến thế!
“Mẹ thằng Toàn điên”
Người ta vẫn gọi bà Trịnh Thị Điếm là bà Khải (theo tên chồng) hay “mẹ thằng Toàn điên” (theo tên người con trai bị tâm thần của bà). Bà Điếm nhỏ thó, gầy guộc, lưng còng gập kéo lê tấm cót ép dưới lòng đường. Những người bán hàng ở chợ Tu (xã Mai Sơn, huyện Yên Mô, tỉnh Ninh Bình) hỏi: “Thằng Toàn nhà bà đâu? Mấy ngày nay không thấy nó đi qua chợ?” Bà lão móm mém: “Từ hôm qua tới giờ chả biết nó đi đâu mà không về nhà. Chắc đêm nay là có người đưa về thôi, chả bao giờ nó lạc quá hai ngày đâu...”
![]() |
Khắp nhà lỉnh kỉnh chai lọ, thùng, chậu. |
Cô bán rau bỏ vào tấm cót ép hai củ su hào; cho vào túi nylon khúc đuôi con cá chép, bà hàng cá chạy lại bảo: “Bà mang về nấu su hào”. Bà cụ cúi đầu cảm ơn, tấm lưng còm cõi của bà càng thêm còng gập. Đến đầu xã Mai Sơn, bà Đỗ Thị Nữ từ trong nhà chạy ra, cầm trên tay đôi bánh chưng, bà Nữ đặt vào tấm cót ép nói: “Con biếu cụ hai đồng bánh... Còn tháng Giêng là còn Tết, con mừng tuổi cụ một đồng để cụ thuốc men, còn lấy sức mà nuôi các chú nữa”. Hai tay đón lấy tờ 100.000 đồng từ bà Nữ, cụ rơm rớm: “Cảm ơn bà đã nhớ đến mẹ con tôi!”. Bà Nữ cứ đứng dõi theo cái bóng bé nhỏ của cụ Điếm thở dài: “Sao lại có người khổ đến thế hả giời?!”
Nhà cụ Điếm ở xóm Chùa, thôn Lý Nhân, xã Yên Bình, thị xã Tam Điệp, tỉnh Ninh Bình. Ngôi nhà tình nghĩa độ hai mươi mét vuông, lợp phibro ximăng do Đoàn thanh niên xã Yên Bình kết hợp với các cơ quan đoàn thể xây dựng tặng mẹ con cụ. Trong hai mươi mét vuông ấy có một góc bếp để nấu nướng, bụi tro, bồ hóng bám đen tường, khói bay mù mịt, khen khét khắp cả ngôi nhà. Một góc nhà để cả cái vòng giếng khơi bằng xi măng, phía trên đặt mâm bát. Khắp nhà lỉnh kỉnh xô chậu, hòm, thùng, bao tải. Cái giường nhỏ kê gần cửa ra vào, con cún xích bằng dây nylon ở chân giường phía trên, con gà trụi lông cũng buộc bằng dây nylon ở chân giường phía dưới. Ngay sát bếp là... cái ổ rơm, trên trải manh chiếu, bên cạnh có tấm đệm mút đã cũ nát, bà Điếm cũng chẳng nhớ là đã nhặt nó ở bãi rác nào. Cái ổ ấy là nơi thằng Toàn nhà bà nằm ngủ.
Bà Điếm lúi húi thổi chút than hồng, tro bếp bay vào nồi canh mà khói vẫn mịt mù toét cả mắt. Bà bảo sớm nào bà cũng phải kéo lê cái tấm cót ép đi xin khắp thị xã Tam Điệp, lên cả huyện Yên Mô. Trưa bà về nhà còng lưng nấu cơm cho cả đàn con ba đứa. Bỏ được lưng chén cơm vào bụng xong bà lại tất tả kéo tấm cót ép đi, ai cho gì thì bà nhận, còn không thì bà đi nhặt nhạnh củi rả để có cái mà đun nấu.
Những đứa con phát điên vì tình
Anh con út Hoàng Văn Ái ngồi ở góc giường, nhìn dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp và cách nói chuyện của anh, chúng tôi cứ hy vọng đây là đứa con may mắn “lành lặn” của bà. Thế mà chỉ được dăm câu là anh đã bắt đầu nói nhảm, huyên thuyên chuyện này chuyện kia, không đầu không cuối. Nói chán, anh hùng hổ đứng dậy xưng “mày – tao” với bà Điếm. Bà mẹ già im lặng, vẫn cặm cụi thổi lửa nấu cơm. Anh Ái chửi bà ngày càng to, lời lẽ càng thậm tệ, tục tĩu. Ái chạy đến góc nhà xách cái quạt điện ra rồi sấn sổ lao đến phía bà Điếm: “Này con kia, tao nói cho mà biết...”
![]() |
Ngồi nghỉ ven quốc lộ 1, bà khoe hôm nay có người cho ba cân gạo. |
Bà Đinh Thị Liên chạy đến giằng cái quạt điện khỏi tay Ái, một tay xách quạt, một tay kéo chúng tôi đi: “Sang nhà bác nói chuyện kẻo thằng Ái nó nghe thấy, nó lên cơn rồi đánh cho thì khổ”. Bà Liên ở sát vách nhà bà Điếm. Bước vào sân nhà mình rồi mà bà vẫn không dám nói to: “Tôi chỉ sợ nó đập cái quạt vào đầu bà Điếm... Bà cụ khổ lắm. Tám mươi tuổi đến nơi rồi mà vẫn phải nuôi mấy thằng con điên dở. Có đứa nào ra hồn người đâu. Cái nhà bên kia hồi người ta xây, bà Điếm còn có mười hai triệu đồng cho họ vay cơ. Thế mà bây giờ lại ra nông nỗi ấy”.
Bà Điếm có cả thảy sáu người con, bốn trai, hai gái. Đàn con của ông bà được giời thương, chẳng mấy khi thấy chúng ốm đau, bệnh tật. Tuy không khôn lanh như người thường nhưng đứa nào cũng chịu khó làm ăn.
Hoàng Văn Toàn, Hoàng Văn Ái từng là thợ xây. Đẹp trai, ngoan ngoãn, chăm chỉ làm ăn nên rất nhiều cô gái ưng ý. Gần ba mươi năm trước anh Toàn từng có người yêu. Nhưng rồi không hiểu vì lý do gì mà nhà cô gái ngăn cấm, rồi cô ấy đi lấy chồng. Từ ngày ấy Toàn thành ra ngây dại, không làm ăn gì nữa, cả làng bảo anh bị điên tình. Anh đi lang thang khắp nơi, lúc nào tỉnh táo thì còn biết đến bữa ăn là về. Không thì anh cứ đi, ai cho gì ăn nấy. Bà Nữ kể: “Nó thế nhưng ngoan lắm, chưa bao giờ ăn trộm của ai cái gì, cũng không xin. Ai cho thì đưa cả hai tay nhận rồi “cháu xin”. Nó hay hút thuốc lá nhưng cũng không xin bao giờ, thi thoảng có ai cho thì mới hút thôi.”
Sáu – bảy năm trước, cũng vì bị ngăn cấm mà người yêu Ái bỏ anh để đi lấy chồng. Ái bỏ bê công việc, lúc điên lúc tỉnh. Song Ái đối lập hẳn so với anh Toàn hiền lành. Ái hung hãn, sẵn sàng chửi bới, gây gổ với bất kỳ ai.
Ném mẹ xuống ao như cơm bữa
Tôi hỏi: “Sáu người con của bà cụ, chắc cũng phải có người làm ăn khấm khá?” Bà Liên thở dài: “Chỉ gọi là biết làm để mà đủ ăn chứ các con nhà bà ấy, cả làng đều biết là chẳng nhanh nhẹn gì, đứa nào cũng “mát mát” từ ngày bé. Được mỗi cái chịu khó làm thôi.”
Trong ba người con ngây dại mà bà Điếm đang phải gánh, bệnh tình của anh Hoàng Văn Hữu là nhẹ hơn cả. Anh Hữu từng làm phu đá ở tận Điện Biên. Sau tai nạn bị đá rơi vào đầu, anh chậm chạp, tay chân lúc nào cũng run lẩy bẩy, đầu óc vì thế mà thành lẩn thẩn hơn. Thấy anh gặp nạn, chị vợ ôm cậu con trai ba tuổi về nhà ngoại. Nhà chị ta cũng cấm cửa không cho anh đến thăm con. Ngày Tết vừa rồi, anh mua cho con bộ quần áo mới, thế mà vừa đến nhà bố mẹ vợ, anh đã bị xua đuổi, thậm chí là chửi bới. Giọng anh Hữu méo mó: “Con anh năm nay tám tuổi rồi...”
Sức khỏe đã mất đi rất nhiều nên anh Hữu chẳng thể nào ngăn được những trận em trai đánh mẹ. Cái sức tàn của anh, Ái chỉ xô nhẹ là ngã. “Nó toàn rình ăn trộm tiền của u, đến bữa thì nó đánh không cho u ăn đâu. Hôm nào có thịt là nó cướp đi ăn một mình thôi. Nó đánh u nhiều lắm, u phải quỳ lạy nó, nó đánh u tím hết cả người phải vào cả trạm xá xã cơ mà. Cái ao kia kìa, nó ném u xuống đấy suốt” – anh Hữu rành rọt.
Sát bên cạnh nên bà Liên nhớ rõ từng trận Ái đánh mẹ: “Nhà có cái gì là nó đập phá hết. Trộm tiền của bà cụ, nhưng khi có được vài đồng là nó mang về ném vào mặt mẹ. Nó đánh bà cụ không biết bao nhiêu trận, cả nhà tôi phải thay nhau sang can. Lắm hôm nghe thấy bủm một cái ngoài ao là đã biết thằng Ái ném mẹ xuống đấy rồi. Mùa đông rét bảy – tám độ mà nó cũng chẳng tha. Cả cái xóm này đã quen với việc “vớt” bà cụ từ dưới ao lên rồi.”
Chị gái thứ hai của Ái lấy chồng làng, dăm bữa nửa tháng Ái lại sang nhà anh rể đập phá, có lần còn đốt cả nhà. Chị gái cả Hoàng Thị Ngân năm mươi tuổi mới lấy một ông lão tám mươi. Ông ấy mới mất ở tuổi chín mươi, nhà chồng đuổi, bà Ngân phải về nhà mẹ đẻ. Thế mà suốt những ngày Tết, Ái chửi, đánh không cho chị gái vào nhà. Bà Ngân cũng “hâm hấp”, lại không còn chỗ để đi nên đêm xuống bà chỉ biết co ro nằm ngoài hiên với con chó nhỏ. Mấy ngày mưa, cụ Điếm thương con, rình lúc thằng Ái ngủ cụ mới dò dẫm he hé cửa cho con vào, trước lúc Ái dậy lại phải mở cửa đuổi con ra.
Chiều muộn, chúng tôi gặp cái dáng lòng còng của bà Điếm trên quốc lộ 1. Buông đoạn dây thừng kéo tấm cót ép, bà cuộn đống thân cây dại ven đường lại làm chỗ ngồi nghỉ. Bà khoe hôm nay có người cho ba cân gạo. Vừa khoe xong bà đã lại sụt sùi: “Đêm qua thằng Ái nó lại đánh rồi ném bà xuống ao. Bà xin cho nó vào trại tâm thần mấy lần mà người ta chả cho đi... Có khi bà còn phải khổ đến lúc chết!”
Ông Nguyễn Văn Chuẩn – trưởng thôn Lý Nhân (xã Yên Bình, thị xã Tam Điệp, tỉnh Ninh Bình) - cám cảnh: “Nhà bà Điếm thuộc diện nghèo đặc biệt không chỉ của thôn mà của cả xã nữa. Từ ngày có chính sách hỗ trợ gia đình nghèo là nhà bà ấy đã đứng đầu danh sách rồi. Cậu Ái thường xuyên đánh bà cụ, nhiều lần chúng tôi phải đưa cụ đến trạm xá. Anh em cán bộ trong thôn cũng vất vả vì cậu ấy lắm, nhiều khi đêm hôm cũng phải chạy đến để “cứu”, để vớt bà cụ từ dưới ao lên”. |
seo website, seo hieu qua, seo top 10, huong dan lam seo, ky thuat seo, quy trinh seo, làm seo như thế nào, seo trang web, học seo web, day lam seo
email marketing, chiến lược marketing, facebook marketing, học marketing ở đâu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét